Ở bên Mỹ thì việc gì đụng tay đụng chân thì cả nam lẫn nữ cũng nhào vô làm chứ không ưỡn ẹo phân bì là việc của Nam hay Nữ vì tiền thuê thợ mắc quá. Ví dụ muốn cài Windows gọi thợ là tính công chạy đi chạy về nữa. Của 1 đồng, công 1 Nén.
Mình tập làm bếp, khoan cắt thì ngay cả công nghệ bảo vệ đôi tay cũng có luôn. Như cái đôi găng tay bên dưới chống cắt chống chém bằng dao. Công nghệ này ứng dụng trong làm bếp, vác ứng vật sắc bén.
Còn anh em hồi trẻ có tham gia băng đảng đánh nhau (thời 7X tụi mình chơi Seduxen, một dạng chất kích thích rồi vác mã tấu chế từ nhíp xe ra đánh nhau không hiếm khi học cấp 2-3) thì ông nài có bộ giáp thế này thì lên làm đại ca cũng không khó. Hồi xưa phải luyện võ để né đòn rồi phản công hoặc chạy cho lẹ khi đối phương có vũ khí.
Loại vật liệu này được ví như nhuyễn kim giáp trong truyện kiếm hiệp Kim Dung. Mình cũng đã thử bọc vào góc cây rồi vác mã tấu chém thì thấy chả ăn thua gì. Dĩ nhiên phang vào xương thì gãy tay chứ không bị chém rớt tay.
Chơi xã hội đen thằng giỏi chưa chắc ngon hơn thằng liều, trang bị thứ này khiến anh em liều lĩnh hơn. Có đánh nhau thì phang trực diện luôn, thằng nào lẹ hơn, thằng đó thắng. Thường thằng liều nó không sợ đau thì thắng.
Nghiện Tech là mày mò thử nghiệm cải tiến công nghệ và khả năng áp dụng công nghệ. Giống như dân công nghệ Đế Quốc Mỹ từ chiến tranh VN nó thấy anh em VN như Lê Văn Tám, Nguyễn Văn Trỗi ném lựu đạn bỏ chạy gây thiệt hại lớn nên cải tiến công nghệ phao tự hành Himars M270 bắn lén tầm xa 300 km, bắn xong 6 phát với độ chính xác 0.5m rồi chạy tốc độ 90km/h (cỡ tốc độ con báo).
Nguồn: Kiet Nguyen – Nghiện Tech